Trùng sinh chi dưỡng phụ – Chương 20


Chương 20

Tác giả: Nghịch Giả Ngã Loạn

Edit: Thanh Vũ

Beta: Khiết Lâm

Trình Tống thay y phục hàng ngày không biết Lâm Tiến Tân tìm từ đâu tới, chiếc áo bạc màu chật ních, quần vải bố màu vàng nhạt còn phai màu, quần ngắn củn, Cố Kim Nhiên nhìn ba cậu mặc quần ngắn lộ ra tới mắt cá chân, ha hả cười không ngừng.

Trình Tống cúi đầu nhìn cậu, hỏi: “Ba ba có điển trai không?”

“Điển trai.”

Thiết Thương ở ngoài cửa nói: “Trình Trưởng quan, anh điển trai giống như tiền giấy vậy, có một đống người yêu anh đấy.” Hắn cũng muốn ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng Trình Tống bảo hắn phải ở lại trông coi cảnh cục.

“Vương Quý Bảo, cậu ngoan ngoãn ngốc ở đây đi, nếu cậu dám rời cương vị công tác, tôi sẽ bảo Lâm Tiến Tân gửi một phong thư dài cho ông lão nhà cậu, nói cậu bị khai trừ khỏi quân đội.

Thiết Thương rầu rĩ không vui hừ hai tiếng, tìm cái băng ghế ngồi hút thuốc giải sầu.

Hai cha con thay trang phục của dân bản địa rồi đi bộ tới khu chợ nhỏ phồn hoa nhất địa phương, nói là phồn hoa nhưng chỉ nhiều hơn vài cửa hàng, náo nhiệt hơn một chút, Cố Kim Nhiên nói: “Trộm vặt ở thành phố này cũng không giống như ở đường Dương Tân.” Cậu nói xong liền chỉ vào một quán nhỏ cách đó không xa lắm, hai mẹ con đang ăn uống, xem ra từ trong thị trấn bên cạnh lại đây mua sắm. Một bà lão chừng 50 tuổi đi qua bắt chuyện với hai mẹ con nọ, nói nói, đột nhiên lấy ra một chiếc túi hương nhỏ đưa cho người mẹ.

Cố Kim Nhiên nói: “Trong túi hương kia có chứa thuốc mê, không để ở dưới mũi ngửi sẽ không xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ ngất đi mặc người muốn làm gì thì làm.” Cậu đang nói đến đây, người mẹ kia suýt chút nữa đã cầm lấy túi hương liền nghe thấy, Hồng Tú Thanh vẫn đi theo bọn Trình Tống đột nhiên đi qua, đã ngồi xuống ở quán nhỏ kia, làm bộ như rất quen thuộc với hai mẹ con nọ. Bà lão thấy không còn cách nào khác, đành phải rút lui.

Trình Tống nhìn chằm chằm đứa nhỏ hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Làm sao con biết được bà ấy là trộm vặt?”

Cố Kim Nhiên làm ra vẻ chớ có lên tiếng, cách nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Là chị Hồng dạy con đó…” Nơi này nếu có lưu thông thuốc phiện, vậy mê dược đừng nói là người thường đều có thể chế được, chuyên môn làm người hôn mê, cướp tiền cướp sắc nhiều đếm không xuể. Chỉ là người lớn còn có thể lý giải, nhưng cậu hiện tại không phải, làm một đứa con nít, hiểu biết của cậu không khỏi quá nhiều rồi.

Trình Tống sờ sờ đầu đứa nhỏ, cười cười. Cố Kim Nhiên nhìn lại Trình Tống, đột nhiên không hiểu sao cảm thấy khủng hoảng, Trình Tống lúc nghiêm túc, ánh mắt thực sắc bén, đứa nhỏ căn bản không dám nhìn thẳng hắn.

Dựa theo chỉ thị của Hồng Tú Thanh, hai người ngồi ở chợ một lát đột nhiên có một người đàn ông thấp bé lại bắt chuyện với bọn họ, người đàn ông nhìn Trình Tống, hỏi: “Từ bên ngoài tới?”

Trình Tống cười cười “Dẫn theo đứa nhỏ đến đây tìm gặp bạn học cũ.” Hắn vỗ vỗ bả vai Cố Kim Nhiên “Đây là con tôi.”

Người đàn ông nói: “Có muốn kiếm một khoản đem về? Bỏ một lời mười, nhà cái dễ lừa gạt, tôi đang tìm người góp tiền.”

Bỏ một lời mười là cái khái niệm gì, đánh một ngàn liền thắng một vạn, đúng là người tham lam, Cố Kim Nhiên không biết một vạn nguyên lúc đó là bao nhiêu, dù sao tại một nơi nhỏ như ở đây nhất định là một khoản lớn.

Người đàn ông dẫn hai cha con đi tới một sòng bạc nhỏ, một đống lớn người vây quanh một nhà cái đánh bạc, liên tục mở mười bàn, nhà cái đều thua, người đàn ông nhìn Trình Tống, hỏi: “Thế nào? Trên người cậu có bao nhiêu tiền?” Trình Tống nói hắn có bốn ngàn, người đàn ông nói nhanh đặt cược đi, bỏ qua cơ hội này là không còn nữa đâu.

Cố Kim Nhiên nhìn sáu bảy người trong phòng, nghĩ thầm, đầu năm nay còn có người chơi cái này, trong phòng đều là kẻ lừa gạt, làm thịt con cá xong có thể chia chác ít tiền.

Trình Tống cũng biết, hắn kỳ thật sẽ không chơi bài, trong nhà quản rất nghiêm nhưng không đồng ý liền trầm mặc, hắn chưa kịp thoái thác, Cố Kim Nhiên đã nói với người đàn ông thấp bé kia: “Đi a, ba con đồng ý rồi.”

Trình Tống nện một quyền trên đầu đứa nhỏ, đánh cậu đến nhe răng trợn mắt.

Ba ba cúi thấp xuống sát gần bên tai đứa con nói: “Mi đừng làm loạn, cẩn thận ba phạt mi.”

Đứa con trả lai một câu: “Không đâu, ba phải tin tưởng con.”

Người đàn ông thấp bé ha hả cười hai tiếng, vẻ mặt hiền lành chen vào chiếm một vị trí cho bọn Trình Tống, những người khác đều ăn ý chú ý một lớn một nhỏ này, đứa nhỏ quen thuộc ngồi xuống, ngón tay gõ mặt bàn, nói với nhà cái: “Chơi như thế nào?”

Nhà cái là một người đàn ông nhỏ gầy, hắn ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ trước mắt, nói: “21 điểm.”

Bài cục này đơn giản, Trình Tống muốn tự mình đến luyện tập, Cố Kim Nhiên nói: “Ba ba, để cho con chơi đi, cái này con quen tay.” Người đàn ông thấp bé nói: “Đúng đúng, ai chơi đều giống nhau.”

Đứa nhỏ khờ dại cười cười, bảo người lớn nhanh chia bài. Loại âm mưu quen thuộc trước dùng kỹ xảo làm cho con bạc thắng mấy ván, dùng lời ngon ngọt dụ cho họ đem toàn bộ gia tài đặt cược, sau đó thua sạch bách. Quả nhiên, ván thứ nhất dễ dàng thắng, cậu ra vẻ đắc ý cười cười với ba ba “Ba ba, ba xem đi, cái này thật đơn giản a, vẫn là để con đánh đi.”

Trình Tống cũng không biết đứa nhỏ này tính làm gì, nhưng mà hắn cũng rất hứng thú muốn nhìn một chút đến tột cùng cậu có thể thu xếp ra sao!

Đứa nhỏ cơ bản chỉ tùy ý đánh bài, chỉ cần không có bạo bài, đều thắng, cuối cùng cầm sáu ngàn khối khoe với ba ba “Ba ba, sau khi trở về con muốn mua xe đồ chơi thật to a.”

Trình Tống bị chọc cười, nhưng biểu tình vẫn bảo trì bình tĩnh, đứa nhỏ này mới không thích chơi loại đồ chơi đó, cậu mân mê đều là mấy thứ không sao nói rõ được, liền tỷ như lúc vừa mới đến đây, cậu đột nhiên thân thiết với Hồng Tú Thanh, hai người một mực nghiên cứu cái gì mà nguyên lý cơ điện.

Người đàn ông thấp bé đến trước mặt Trình Tống nhỏ giọng nói: “Thế nào, tôi nói có đúng hay không? Ngay cả đứa nhỏ cũng có thể thắng, tiếp theo đem tất cả tiền đều đặt đi, thắng hết một lần mới sảng khoái!”

Cố Kim Nhiên cũng nghe thấy, cậu nói: “Được, show hand!”

Nhà cái nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

“Bao hết toàn bàn bao hết toàn bàn a, ba ba, ba còn có tiền trên người không, đều lấy ra hết đi.” Đứa nhỏ nói xong vươn tay mò trong túi áo của Trình Tống, chọc giận hắn, trách cứ nói: “Nếu thua sẽ không mua đồ chơi cho mi!”

Hai người giả vờ đùa giỡn trong chốc lát, có chút không xem những người vây xung quanh xem náo nhiệt để vào mắt.

Nhà cái tẩy bài chia bài, vẻ mặt càng ngày càng vui mừng, Cố Kim Nhiên nhu thuận ngồi xuống, nâng cằm, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, Trình Tống nhìn đứa nhỏ này dáng vẻ tốt đẹp, thông minh, còn có một chút ít gì đó không thể để người biết, nói cậu không nghe lời thì cậu miễn bàn có bao nhiêu thành thật, nói cậu thành thật thì trong não bé nhỏ kia cả ngày không biết chứa cái gì.

Người đàn ông nhỏ gầy bắt đầu chia bài, chính hắn đem bài sáng cùng bài tối mở ra, hai mươi điểm, người đàn ông nhìn đứa nhỏ, muốn xem cậu làm thế nào thu xếp.

Bài sáng của Cố Kim Nhiên là sáu điểm, cậu vừa mới hé ra, ba điểm, Trình Tống nhịn không được hỏi: “Có đủ không?” Đứa nhỏ nói không, phải nhỏ hơn một chút là tốt rồi, cậu vừa mở bài, mở ra vừa thấy chẵn mười điểm, Trình Tống nghĩ thầm, muốn mất tiền? Chuẩn bị tốt nắm tay giựt tiền lại.

Người đàn ông nhỏ gầy nhịn không được cười ra tiếng, sáu ngàn khối trên bàn là đứa nhỏ đặt lên, trong đó có bốn ngàn khối là tài sản của Trình Tống. Một lớn một nhỏ này rất dễ lừa gạt, thật sự là thật lâu chưa thấy qua người ngu ngốc đến thế, khắc chế ý cười nói với đứa nhỏ: “Có thể mở chưa?”

Đứa nhỏ gật đầu “Đương nhiên phải mờ, con còn muốn mua đồ chơi đem về nha.”

Cậu mở bài tối ra, trên mặt là hai hoa mai, bốn bài tẩy vừa vặn 21 điểm, thắng.

Nhà cái hoảng sợ thốt lên, như thế nào có thể, hắn rõ ràng đã đổi bài rồi, đứa nhỏ được thế không thể buông tha người, miệng hò hét: “Mau đưa tiền, mười thắng một, mau đưa con sáu vạn khối!”

Trình Tống thư thái nở nụ cười, vỗ vỗ bàn hô: “Mau đưa tiền!” Loại cảm giác có thể trắng trợn đòi tiền thật sự lâu lắm chưa có trải nghiệm qua, thật thích!

Cả bộ bài đều đã bị nhà cái động tay động chân qua, lúc tất yếu sẽ đổi bài, đứa nhỏ này vẫn thắng, chỉ có hai lý do, nếu không phải nhà cái tự mình không đổi, thì chính là đối phương cũng gian lận. Nhưng mà đứa nhỏ này khờ dại như thế, nhất định là do bản thân mình vừa rồi kích động nên không ra! Con cá lớn như vậy cũng không thể để cho bọn họ chạy!

Nhà cái trừng mắt liếc người đàn ông thấp bé một cái, ánh mắt đảo một vòng, vừa rồi hắn còn ở bên cạnh xem náo nhiệt liền xông tới, miệng lẩm bẩm “Anh bạn nhỏ chi bằng tiếp tục chơi thêm một ván?”

Cố Kim Nhiên bình tĩnh vươn tay đem tiền trên bàn kéo đến trước mặt mình cởi áo bao hết chúng lại, nói: “Không được không được, hai cha con cháu còn phải về nhà, đã khuya rồi.”

Người đàn ông thấp bé làm sao có thể buông tha, hắn đi ra phía trước đè lại đứa nhỏ xuống ghế “Anh bạn nhỏ, nghe chú nói đây, dù sao cháu đều đã thắng nhiều như vậy, thắng thêm một chút trở về mẹ cháu sẽ vui vẻ hơn.”

Cố Kim Nhiên nói: “Nếu mẹ của cháu vui vẻ, e rằng mẹ của các chú nơi này sẽ không vui vẻ, dùng tiền dọa người không dễ, cái này gọi là cái gì nhỉ, người đang ở bờ sông, giày có thể nào không ẩm ướt? Không đúng không đúng, cái này gọi là người tới ta đi, bài bạc luôn luôn có thắng có thua, làm gì phải so đo.”

Trình Tống kéo đứa nhỏ đến bên cạnh mình, tuy rằng hắn tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng thần kinh sớm căng thẳng, đang chuẩn bị sẽ làm một trận lớn, một khoảng thời gian rất dài hắn không đánh nhau nên cả người ngứa ngáy khó chịu, vẫn muốn tìm người ra tay, trời ban cơ hội hôm nay tìm được lý do để đánh người, cho dù quay về cục cũng không cần phải viết kiểm điểm.

Sắc mặt người trong phòng đều trở nên rất khó coi, người đàn ông thấp bé thấy đối đáp với hai cha con này thật mất thời gian, rốt cuộc không kiên nhẫn nói: “Nếu các người không để tiền lại, đừng trách bọn ta không khách khí.” Hắn đây chỉ là hù người, trước kia những người ngu ngốc chui vào đây chơi đều vì thấy họ có tới sáu bảy người liền sợ tới mức chết khiếp nhanh chóng đem tiền tài dâng lên. Nhưng bọn hắn hôm nay gặp được hai cha con này không giống. Đặc biệt là người cha, vừa nhìn thấy những người trong phòng muốn cướp tiền, hắn ngược lại bắt đầu cảm thấy nóng lòng muốn đánh.

Người đàn ông thấp bé xoay người đến góc tường, cầm lấy một cây côn, nói với Trình Tống: “Hai tên ngu ngốc, mau ngoan…”

Trình Tống không đợi hắn nói xong, một quyền đã đánh ra, đánh vào mũi người đàn ông làm hắn phải lui hai thước, đập vào vách tường kêu to “Đm mày, cái mũi của tao…”

Trình Tống nói nhỏ với đứa nhỏ: “Trốn xuống dưới bàn đi, ba ba thu thập bọn họ.”

Cố Kim Nhiên đối với loại ẩu đả này vẫn rất có lòng, nhưng lúc này cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xổm xuống chui vào gầm bàn. Trình Tống thấy con trai đã chui vào, an tâm, ánh mắt tối sầm sắc bén nhìn những người trong phòng.

“Toàn bộ cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian của tao.”

“A — mày con mẹ nó gan lắm, xem ông đây làm sao đánh chết mày!” Sáu bảy người nhào lên, Trình Tống quét chân một đường, đánh ngã rất nhiều người, hắn bắt lấy vạt áo người đàn ông thấp bé, đè xuống bàn.

“Muốn đùa giỡn tao hả? Thật sự là muốn chết” Hắn nói xong nện một quyền lên mặt người kia.

Đối phương tru lên, giọng thê lương. Trình Tống ngẩng đầu nói với những người khác: “Ai dám tới đều là kết cục này.” Hắn lại đánh lên mặt người đàn ông một quyền, vẻ mặt ngày càng phấn khởi, nắm tay nâng lên hạ xuống, ước chừng đánh hơn mười quyền, đánh cho khuôn mặt người đàn ông máu thịt lẫn lộn, dọa những người trong phòng sợ mất mật.

Cố Kim Nhiên ngồi xổm bên dưới bàn nghe tiếng kêu thảm thiết phía trong, trong lòng mềm mại, cậu tưởng tượng không ra Trình Tống lúc này dùng vẻ mặt thế nào thu thập đám người kia.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, Cố Kim Nhiên càng nghe càng kinh sợ, cậu cuối cùng xốc khăn trải bàn lên nhìn trộm ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy vài người ngả trên góc tường trên người đều là máu, cậu đè lại miệng đảm bảo chính mình không sợ hãi kêu lên. Loại cảnh tượng này trước kia cậu thấy còn nhiều hơn, nhưng khó có thể tưởng tưởng đây là do ba cậu ra tay – người đàn ông này đánh người phi thường tàn nhẫn, căn bản là không có kiềm chế.

Đột nhiên ngoài phòng có người gõ cửa, tiếng động thật lớn, vừa gõ vừa hô: “Có người không? Cảnh sát kiểm tra phòng!”

Cố Kim Nhiên ngẩng đầu, thấy Trình Tống buông người trong tay ra, người này liền ngã trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một ý cười, là loại mỉm cười thư thái sau khi trải qua lao động phức tạp.

 

About Vũ

SN: 91 Giới tính: Nam Tính cách: Tập hợp của những mâu thuẫn Câu nói yêu thích: Không thử một lần làm sao biết.
Bài này đã được đăng trong Khác. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

3 Responses to Trùng sinh chi dưỡng phụ – Chương 20

  1. chauukecute nói:

    Một thụ cường đại thế này, thật khó tưởng tượng anh công sau khi lớn sẽ cường đại thế nào nữa thì mới áp chế được >.<

  2. kakkoiusagi nói:

    người dân hóng chap mới ~
    lót dép ngồi ngoan ngoãn ~ cảm ơn bạn đã edit nha ❤

Tùy ý ném gạch nếu muốn :v